Để cho con cháu…
“Để cho con cháu…” là một từ thường thấy trên
môi miệng của các lãnh đạo Cộng sản Việt Nam. Nó rất đa nghĩa. Mới đây nó được
nhắc lại bởi vài quan chức chóp bu của đảng và nhà nước. Thành thử chúng ta thử
bàn qua vài khía cạnh của cụm từ này:
1- Để cho con cháu tiếp nối
Dĩ nhiên đây là con cháu cật ruột của các lãnh đạo Việt cộng. Tiếp nối sự
nghiệp, tiếp nối ngai vàng theo nguyên tắc tối thượng: “Đảng phải muôn năm
trường trị”.
2- Để cho con cháu lãnh đủ
Trong buổi tiếp xúc với cử tri thành Hồ hôm 06-06-2014, chủ tịch nước cs Trương
Tấn Sang đã tuyên bố hùng hồn như sau: “Về vấn đề Biển Đông. Những gì là của ta
được quốc tế công nhận thì chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ gìn giữ. Kiên
trì, đấu tranh, năm này không xong thì năm tới. Mười năm này không xong thì
mười năm sau. Đời ta không xong thì đến đời con cháu ta, phải dứt khoát như
vậy, trước sau như một. Vấn đề chủ quyền là thiêng liêng bất khả xâm phạm”.
Nhưng phải nói lãnh đủ hơn hết trong lúc này
chính là các ngư dân Việt. Đang khi hải quân Tàu cộng (công khai hay ngụy trang
dưới dạng ngư chính, hải giám, hải cảnh…) tung hoành lùng sục trên Biển đông,
thậm chí đi vào lãnh hải Việt, để hộ tống ngư thuyền nước họ hay đánh đuổi ngư
thuyền nước khác; đang khi hải quân Việt cộng (với đủ thứ tàu ngầm, tàu tuần,
tàu chiến…) cùng với hải cảnh Việt cộng nằm trong bờ để gọi là bảo toàn lực
lượng (cùng lắm là chơi trò bắn súng nước với Tàu trong vụ giàn khoan mới đây),
để gọi là không can thiệp vào các vụ “xung đột dân sự” trên biển, thì những ngư
dân Việt khốn khổ với thuyền bé, tàu gỗ, tay không, thân cô thế lại tiếp tục
được (hay bị) kêu mời bám biển để giữ chủ quyền, làm “cột mốc sống” để xác nhận
lãnh hải, tiếp tục được (hay bị) tặng cho vài cái bằng khen, đôi ba nhúm bạc,
dăm sáu tủ thuốc… sau khi đã bị “Tàu lạ” ngăn chận, bắn cháy, húc chìm, cướp
trắng, hay bắt giữ để đòi tiền chuộc… trước sự dửng dưng của những con người
chỉ quan tâm đến “đại cục” và “tình hữu hảo”.
3- Để cho con cháu trả nợ
Mới đây, hôm 15-07-2014, đài Á châu Tự do có
đưa lên một phóng sự đầy tính báo động có nhan đề “Đẩy nợ cho tương lai”. Đó là
trong kỳ họp thứ 7 vừa qua, các đại biểu Quốc hội Việt cộng đã thẳng thắn nhìn
nhận tình trạng Việt Nam vay nợ để trả nợ đang khiến vấn đề nợ công ngày càng
nặng và khó giải quyết đối với đất nước.
Tại kỳ họp này, một con số báo động đã được
đưa ra là nợ công Việt Nam vượt mức 80 tỉ đôla (tức gần 1000 đôla đè nặng trên
lưng mỗi thằng dân) và tổng dư nợ cả năm chiếm hơn một nửa GDP, ở mức 54%. Về
vấn đề này, Tiến sĩ kinh tế Phạm Chí Dũng đã vẽ ra một bức tranh hết sức u tối
và đáng sợ, mang tên “hiện tượng đẩy nợ cho tương lai”: “Diễn đàn Kinh tế mùa
xuân năm 2013, 2014 vừa rồi thì các chuyên gia phản biện mới phải thừa nhận và
đặt lại vấn đề tỉ lệ nợ công của VN lên đến ít nhất là 95%. Nếu tình trạng nợ
công tiếp tục tăng như thế này thì quá khó để VN trả nợ cho tương lai, nếu
không muốn nói tất cả nợ sẽ đổ lên đầu con cháu chúng ta.”
Mọi lãnh đạo chính trị trên mọi đất nước (kể
cả nhiều lãnh đạo độc tài) luôn tâm niệm phát triển đất nước là để cho con cháu
(toàn dân), cho con cháu hưởng. Chỉ riêng các lãnh đạo cộng sản, nhất là lãnh
đạo Việt cộng, lại ưu việt hơn người ở chỗ: luôn tìm cách cho con cháu (thân
thuộc) tiếp tục giữ ngai vàng túi bạc của mình, luôn giả đò phát triển đất nước
để cho con cháu (toàn dân) phải lãnh đủ hậu quả, phải trả bưa nợ nần. Vì đối
với chúng, không hề có tổ quốc, không hề có đồng bào, chẳng hề có dân tộc!
Theo Xã luận bán nguyệt san
Tự do Ngôn luận
0 nhận xét